Thứ Sáu, 20 tháng 12, 2019

Bão Damrey - Bão số 12 năm 2017


   
NƠI CƠN BÃO MANG TÊN CON VOI ĐÃ ĐI QUA
---
Đối với những vùng đất quanh năm mưa bão, thì cơn bão này chẳng là gì. Nhưng đối với những người mà đầu 2 thứ tóc rồi mới biết bão là gì? Thì nó thật sự đáng sợ và Khủng khiếp.



Ngày 3/11/2017, UBND Tỉnh Khánh Hòa gửi hàng loạt tin nhắn khẩn cấp về tin bão số 12, học sinh trên toàn tỉnh nghỉ học.
Trước vài tiếng đồng hồ khi cơn bão tiến vào: Trời mưa nhẹ, không 1 chút gợn gió, đôi chỗ không 1 giọt mưa rơi, xe cộ vẫn chạy lác đác. Có 1 sự im lặng đến đáng sợ, pha lẫn chút tò mò và có cái gì đó chủ quan. Người người nhà nhà vẫn sinh hoạt bình thường.



Có nhà kia, vẫn tổ chức anh em tụ tập nấu ăn, rượu say là đà.


Có cô kia vẫn hồ hởi nói: để xem ngày mai bão ra sao rồi thuê xe đi đâu đó.


Có vị linh mục tên Bảo, nhân tiện ngày mai sắp có bão về kể về cuộc đời của mình, vì sao lại có tên Bảo (Bảo dấu hỏi nghe).


Có đôi bạn trẻ vẫn thì thào điện thoại cãi nhau chuyện cũ rích: yêu hay không yêu, dừng hay tiếp tục.


Có cậu học trò nhỏ, đau bụng dậy đi vệ sinh, hôm sau kể lại cô giáo: lúc con đi vệ sinh vẫn còn điện sáng lắm, con không sợ.


Có nhiều nhà vẫn thức xem ti vi.


Có xe cấp cứu chỉ có đèn mà không còi hú đưa người quay trở về,
Và rồi mọi người chìm vào giấc ngủ…
---
2h sáng, ngày 4/11/2017.


Mẹ bị thức giấc bởi cơn gió quá mạnh rít qua, vội gọi 1,2 người dậy. Nhìn qua cửa kính, rồi hồi hộp trở về phòng nhắm mắt, định thần để cố ngủ lại. Mà nào có ngủ được, chỉ là nhắm nghiền mắt để nghe rõ mọi thứ xung quanh.

4h sáng, ngày 4/11/2017.


Cả nhà lại tỉnh giấc, điện mất hoàn toàn, ở trong nhà mà cảm tưởng mọi thứ xung quanh như muốn sụp đổ, tiếng mưa to ầm ầm, tiếng gió vù vù, gió cứ đi qua lại đi lại, như không có lối thoát. Nghe tiếng cây gãy, nghe tiếng mái tôn lào xào trên mái nhà… Ba động viên, về phòng ngủ đi con.
Vậy mà ngoài đường vẫn có cô bán rau chạy xe máy, như thói quen đi chợ sớm mua rau về bán, tự hỏi: cô ấy có bị làm sao không? Cô ấy không sợ sao?...

6h sáng, ngày 4/11/2017.


Tiếng nước chảy róc rách trong nhà, trần nhà phòng khách sụp. Tưởng thấm nước, cả nhà ngập tràn trong nước.
Có tiếng xe cấp cứu chạy ngoài đường, thì ra có đứa bé sắp chào đời trong tâm bão.


Có đôi vợ chồng già, ngồi co ro 1 góc dưới nền nhà, ngồi bần thần người nhìn mưa trút, nước tràn đến ngón chân: tiền đâu mà sửa nhà đây. Mưa bao giờ mới ngớt? Con cái ở xa có sao không?

8h Sáng, ngày 4/11/2017,


Nhà nhà người người đổ đi đến cửa hàng vật liệu xây dựng mua tôn, ngói các kiểu, cung không đủ cầu.
Và hậu quả sau cơn bão thế nào, có đầy trên mạng, trên các website.

Chỉ biết trong đêm bão ấy: có ngôi nhà 2 tầng mới ăn tiệc nhà mới bị sụp hoàn toàn, cả nhà bị thương ở bệnh viện.


Có cô giúp việc nghèo: giành giụm tiền cả đời, vay mượn này nọ được 1 trang trại gà: hơn 700 con chết sạch sau vườn.


Có hàng ngàn ngôi nhà bị tốc mái, nguyên 1 ngôi làng bị sụp đổ, đìu hiu,..


Có anh trai, ở 1 khu tập thể mấy trăm người không có nước đi vệ sinh, nói chi đến tắm.


Có cô em gái, bị mắng oan vì cơn bão vừa qua.


Mọi thứ ở 1 góc nhỏ nhỏ nào đó, cuộc sống quay trở về thời ngày xửa ngày xưa: tiêu đìu, tan thương, không điện, không nước, không nhà, không quần áo mặc. 


Lòng tự hỏi: Vậy là cơn bão đã đi qua rồi sao? 
10 ngày nữa đã kịp có điện chưa? 
Ông trời xin đừng mưa, có được không? 
Người thân quen có làm sao không? 
Điện thoại mất sóng, điện thoại hết pin, đêm về là những ánh nến lay lắc.

Những góc khác: vẫn bình yên, vô tư lự, vẫn nói cười rôm rả, cuộc sống dần dần trở lại như thường ngày.


Nha Trang, ngày 6.11.2017 nơi cơn bão đã đi qua.





(Nhà của Nhi bị lủng hết phần ngói, và đổ sụp cái la phông, sau mấy năm mới có tiền thay ngói chớ vẫn chưa có tiền sửa lại nè, hichic)

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

Twitter Delicious Facebook Digg Stumbleupon Favorites More