Thứ Sáu, 20 tháng 12, 2019

Sống sót sau 9 tiếng “say” máy bay Air Asia


Sydney - Kuala Lumpur - HCM

            

Sống sót sau 9 tiếng “say” Máy bay của hãng Air Asia.

Đó là 1 ngày mùa thu bắt đầu trở lạnh ở nước Úc, nhưng đối với tôi lại là quá lạnh.

Tôi luôn có cảm giác mình là cô gái quá nhỏ bé giữa đất nước quá rộng lớn này.
Những chuyến tàu cứ chạy dài mãi, những con người to cao so với tôi.
Những cơn gió lạnh như cắt vào da khi đứng đợi tàu,
Những người bạn mới từ khắp nơi trên thế giới

Một mình tôi giữa những kiến trúc vĩ đại, thiên nhiên nơi đây, 1 mình tôi ngồi tàu phải nghe vài ba thứ tiếng của từng nhóm người. Có lúc tôi thấy mình thật sự bé nhỏ, lạc lõng,...

Cái ngày tôi quyết định chia tay với tình yêu của mình, nước Úc trong tim tôi. 
Tôi yêu nơi này <3.

Nếu gọi nước Úc là người yêu cũ, thì đối với tôi, nó mãi mãi là 1 phần của mình, mãi mãi.

Ngày mà chưa đến Úc, tôi còn dự định sẽ đi Mỹ để xem cái cường quốc hàng đầu thế giới nó ra sao?,

Còn muốn phải đặt chân đến Hàn Quốc để hiểu tại sao nước này người theo đạo công giáo lại đứng đầu Châu Á?

Phải sang Brazil để trả lời thắc mắc: tại sao nước nó giàu, mà dân nó bất mãn và di dân nhiều vậy?

Phải ghé nước Nhật để biết văn hóa học hành ra làm sao? khi mà học sinh nước nó cứ tặc lưỡi chê giáo dục nước nó quá nặng nề lý thuyết, còn dân nước khác xem giáo dục Nhật Bản là tấm gương sáng? , 

Hay ít ra phải đến Thái để hiểu vì sao hàng hóa Thái được người châu Á khắp nơi trên TG ưa chuộng vậy?

Vậy mà, sau khi trải qua chuyến bay của hãng Air Asia tôi đã thay đổi. Lòng chững lại, không còn khát khao đi như trước nữa, chỉ muốn ở nhà với mẹ nhiều hơn. Thật đấy!


Chuyến bay từ Sydney tới Kuala khởi hành 11h AM

Tôi đã xuất phát lúc 7h sáng, quan sát nước Úc (Sydney) thật kỹ 1 lần nữa. 
Đến sân bay chật vật với đống hành lý, tốn 6AUD để lấy xe đẩy chứ hổng có free như những sân bay khác, Mà khờ khờ đâu biết lấy sao đâu, mò mẫn mãi mới lôi được xe ra, giữa cái trời gió cắt rát da, tê tái.

Dò thông tin chuyến bay trên bảng điện tử loay hoay checkin, cần 1 cú điện thoại cho người ân nhân tại Úc, nghe a kia nói tiếng Việt nên hỏi mượn nhá máy, mà ảnh tỏ thái độ xua đuổi. Nhìn sang cô gái bên cạnh người Trung quốc cổ nhiệt tình bấm số gọi giúp.

Không có cái đắng nào hơn, cái thái độ người Việt thờ ơ với người cùng chung tiếng nói với mình. Nên đôi khi bạn phải chấp nhận sự thật rằng: người Việt nên học cái cách đoàn kết của người TQ. Đó là cái cách họ sinh tồn ở khắp nơi trên thế giới. Ta còn thua xa lắm.

Sau khi qua loạt checkin, an ninh, Hải quan tôi đã lên máy bay.
Nói thêm là toàn bộ thủ tục hải quan Úc đều làm bằng máy, nhanh gấp nhiều lần đứng xếp hàng chờ thủ tục HQ VN. Vì ức chế vụ này nên note lại. 

Máy bay cất cánh được 1 tiếng đồng hồ, tôi bắt đầu say, cảm giác máy bay Air Asia khá sốc, ko êm ái so với những hãng tôi từng bay, 1 phần chắc tôi mệt. Và thế là, làm phiền anh bạn (hình như người Úc lai) ngồi bên (dãy 3 ghế, chỉ có 2 khách, tôi và anh khách này ngồi 2 đầu, tôi ngồi trong) anh này muốn ngủ, nói tôi nếu muốn đi WC hãy đánh thức ảnh vào vai nhé. Cho tôi mượn cuốn sách anh ta đọc lở dở nữa chớ.
...

Tôi lay anh chàng ko quen này dậy, rồi nói: này bạn, tôi cảm thấy rất mệt và muốn ói, xin giúp tôi. 
Anh ta lục 2 cái ghế, xé sẵn 2 túi nôn cho tôi, cho luôn chai nước suối anh ta,...

Rồi tôi nôn nhiều, phải chạy ra chạy vô nhà vệ sinh liên tục, đuối quá, chạy tới chỗ tiếp viên, ngồi bệt xuống sàn máy bay ăn vạ tiếp viên, họ động lòng thương: cho 1 viên thuốc say xe uống, cầm cừ mà ko xi nhê.

Tôi lại nôn tới tấp chịu không nổi chạy tới ngồi ăn vạ lần 2: lúc này trai đẹp tiếp viên kéo tay ngồi ghế, gái đẹp tiếp viên pha cho ly nước sôi pha dầu gió để ngửi, trai đẹp khác lại pha cho ly nước đường,... Ơn giời, tôi đã tỉnh dần.

Lúc tỉnh trong đầu nghĩ: thái độ phục vụ quá tốt, vì thái độ này tôi muốn làm việc cho Air Asia. Nên về VN đã tìm kiếm thông tin tuyển dụng của hãng nhưng ko có tuyển, ahihi. May quá, không thì bây giờ đã là nhân viên air asia rồi .

Trong lúc, vật vã thì tôi làm quen với chị bạn cũng bị say máy bay nhẹ người Malaysia, cưới chồng Úc đang về thăm nhà. Hai nàng ngồi nói chuyện mê say cả tiếng, 2 đứa giành luôn 2 cái ghế tiếp viên...

Chính cô gái ấy, đã giúp tôi kéo hành lý khi máy bay hạ cánh. Hỏi giúp tôi vài thứ để chuẩn bị checkin tiếp 
Khi chia tay, tôi cảm ơn rối rít. cổ mỉm cười nói: "mày ko cần phải cảm ơn, tao giúp m vì tao có thể, chỉ cần sau này mày có thể giúp đỡ được ai đó là ok rồi". 

Tôi ko dám quên câu trả lời của cổ.

---

Kuala Lumpur - HCM
---

Mèn ơi, chưa thấy cái sân bay nào soát kỹ bằng chú Kuala, qua 2 lần an ninh soi chiếu, check đến 4 lần.

Mệt lả người vì ói suốt mấy tiếng, ăn vội 1 viên socola cầm sức. 
Vậy mà máy bay còn bị delay gần 2 tiếng, cảnh sát Malay soi đèn pin vô hộ chiếu, vô mặt từng công dân Việt Nam
Tôi quay sang hỏi, ngta bảo: sau vụ cô gái VN ám sát anh trai Tổng thống triều tiên thì mọi thứ bị rà soát chặt như thế. Ôi mẹ ơi, con sắp xỉu rồi. Sao đường về nhà, gian nan vậy mẹ ơi?

Và tiếp tục chịu cơn say nhẹ suốt chặng bay Kuala- HCM 2 tiếng
...


0 nhận xét:

Đăng nhận xét

Twitter Delicious Facebook Digg Stumbleupon Favorites More