Thật sự ngại ngùng, khi viết ra câu chuyện của mình, sẽ có người thích nhấn like và người ghét vào mắng chửi.
Vì thấy còn quá nhiều người bị rối, chênh vênh giống mình của ngày trước, nên mình mạo mụi viết ra để chia sẻ.
Phát đi "tần số" của mình, hy vọng có thể cùng "tần số" với ai đó.
Mình sinh ra trong 1 gia đình có truyền thống buôn bán, ở 1 xã miền núi, tỉnh Khánh Hòa: mẹ mình ngày xưa bán tạp hóa, còn ba thì đi buôn bò.
Mỗi sáng sớm ba đều gọi mình dậy lúc 5h sáng, để phụ dọn dẹp mở cửa hàng và bán cà phê sáng. Rồi chuẩn bị đi học.
Thành ra mình ghét bán quán, nghĩ bụng sau nay lớn lên mình sẽ làm cơ quan, mặc đẹp, trưa được ngủ, cuối tuần được nghỉ. Chứ buôn bán khổ quá mà.
Lên lớp 3, mình bị viêm Cầu Thận phải đi viện mấy tháng trời, may mắn khỏe lại. Thế là mơ ước sau này phải làm bác sĩ cứu người, xoa dịu nỗi đau cho bệnh nhân.
Cơ mà năm đó mình thi đại học 2 trường, đại học Y mình rớt, nên chọn học kinh tế với mong muốn. Sau này làm doanh nhân có thể giúp trẻ em khó khăn cũng ổn. Chứ giờ nhà nghèo quá, ôn thi Y lại là tốn kém, ngành y học tới 6-7 năm, nhà mình sợ không đủ tiền
Mình tốt nghiệp ngành tài chính, nên ra trường cứ nhất định phải làm ngân hàng, nhưng sân bay lại chọn mình, và mình làm trong lĩnh vực hàng không hơn 5 năm.
Sau thời gian ngắn đi Úc mình trở về làm việc cho 1 số công ty hàng đầu VN. Chưa từng nghỉ sẽ khởi nghiệp kinh doanh.
Thế nhưng, biến cố gia đình đến + bị đồng nghiệp hãm hại, cô lập, bị dồn đến bước đường cùng, đã mở ra cho mình 1 con đường mới.
Người ta nói: Ghét của nào trời trao của ấy. Ghét buôn bán bao nhiêu, thì bây giờ mình khát khao kinh doanh bấy nhiêu.
Mình dồn sức lực, tiền tiết kiệm để mở tiệm váy đầm, mang tên Ayleen Dress (Ây lin đờ rét).
Sỉ diện: mong muốn mau thành công, giấu dốt cho người ta khỏi coi thường.
Ngày đầu mở shop chỉ dám đăng 1 clip nhỏ lên fb cá nhân để thông báo là khai trương shop. Chứ chẳng dám đăng ảnh váy đầm lên bán hàng, vì sợ người này, người kia nói.
Hào quang ngày xưa đi làm thuê làm cho cái tôi nó cao ngất, nào là sợ nhục, sợ những đứa ghét mình nó cười vào mặt mình.
Lúc bế tắc kinh doanh, không dám hỏi ai. Ngậm miệng giấu dốt, vì trước kia mình làm cô giáo đi giảng bài cho người khác, giờ hỏi quê quá,...
Tất cả mọi thứ khiến mình bị stress và biến thành 1 con người khác: nóng nảy hơn, ít cười hơn, hay xét nét người khác.
Mình vơi bớt bạn bè và làm khổ người thân.
Khủng hoảng tuổi 30 của mình ập đến, mình đường đột đóng cửa shop sau 1 năm hoạt động, toàn bộ tiền bạc sức lực đổ vào chưa thu được gì ngoài rất nhiều bài học xương máu, nhưng mình biết nó đang phát triển, nó đang ra hoa, mà mình ko đủ sức để gặt quả.
1 đứa con gái như mình trải qua những tháng ngày sống trong vật vã, nằm nhìn chằm chằm lên trần mà đầu óc không biết để đâu, không biết làm thế nào, chẳng biết gặp ai, làm gì tiếp theo đây? Mọi thứ kìm nén tạo áp lực cho mình, tự cô lập. Tháng ngày ấy thật kinh khủng. Sống không biết khái niệm thời gian. Chết cũng ko đành lòng.
Nhưng nghĩ mãi không ra giải pháp, nên mình ngưng nghỉ, ngưng buồn rầu, bắt đầu làm.
Mình cứ tìm thầy này, sách kia mà học, nhưng thầy cô chỉ cho ta tư duy, thì bạn có bỏ ra vài trăm triệu đi học, bạn cũng không bao giờ làm được. NEVER
Kiểu như: thầy dạy bạn cách trồng cây, chứ đâu cho bạn cây cuốc, khi bạn ra vườn bạn không có cuốc làm sao mà đào đất?
Bạn hì hục tìm, mua và phải trả giá đắt để có cuốc, thì không biết sử dụng nó như nào?,... làm sao mà trồng cây được.
Sự thật nó đắng thế đấy, những điều đó mình đã và đang trải qua.
Mình sẽ chia sẻ tiếp, nếu được mọi người ủng hộ ạ.
Nếu ai đó có cùng "tần số" với mình. Chúng mình kết nối với nhau nhé.
Mình tên Nhi, hiện là Owner của AyleenDress- chuyên váy đầm dự tiệc.
Website: Ayleendress.com
Mình tin: MÂY TẦNG NÀO SẼ GẶP ĐƯỢC MÂY TẦNG ẤY.
Nếu không thích, hãy góp ý chân thành, đừng phán xét nhau tội nghiệp nhau ạ.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét