LÀM, LÀM VÀ LÀM
Bạn gửi link cho Nhi: bài viết của dượng Tony. Xong bạn cứ đau đáu trong lòng. Phải làm gì để đời có tên tụi mình hả Nhi?
Đời bạn, nhỏ ở với cha mẹ, biết mỗi con đường từ nhà đến trường, lớn lên biết thêm con đường từ nhà tới công ty.
Từ ngày lấy chồng, học thêm con đường từ nhà ra chợ, đi về nhà ông bà nội.
Lâu lâu, công ty cho đi công tác, biết được cái tỉnh khác nó lạ ghê hén.
Hên hên, công ty cho đi nghỉ dưỡng biết được thêm chút xíu cái chỗ gì á, mà tính ra công ty bắt đi chơi teambuiding quanh 1 khu bé tẹo, biết thì ít mà PR cho công ty thì nhiều, rồi lại về hầu chồng chăm con, đối nội đối ngoại không có thời gian soi gương.
Thành ra, hơn ba mươi mấy tuổi, vào ngày ba tháng bảy, năm hai ngàn hai mươi.
Bạn giật mình nhận ra: bạn là ai? Bạn sống vì điều gì? Ước mơ ngày xưa bé của bạn liệu còn có cơ hội không?
Nhi đâu trả lời thay bạn được, bạn sống chỉ có 1 lần thôi mà, tính ra bạn có tất cả mọi thứ trong thầm lặng rồi í chớ, vẽ màu vào cuộc sống, vẽ thêm hoa, chèn thêm nhạc, vẽ tên mình thì làm bây giờ kịp chán, năm hai ngàn hai mươi đâu có muộn.
Nhiều người chỉ mong được sống qua cơn đại dịch để làm lại cuộc đời. Mình cũng làm thôi. Cố lên bạn tôi!
Nhi thấy nhiều người chia sẻ về sự thất bại của những ông lớn sau đại dịch, rồi tựa vào an ủi bản thân. Nhưng mấy ai biết tại VN, sau đại dịch có những doanh nghiệp nào gặp thời? DN nào giàu lên? Những DN biết tận dụng Marketing để có được tiếng thơm dựa vào 1 lần làm từ thiện,...
Nhi nhận ra, có nhiều người đang đợi mình... Làm thôi nào, ace ơi!
Phải làm, thì đời mới có tên tụi mình được nhen, đừng ngồi buồn nữa, đừng ngồi nghĩ nữa, Làm, làm và làm! 👍
0 nhận xét:
Đăng nhận xét