Sunny Bech

Một góc của bãi biển Nha Trang.

Opera house

Nhà hát Nhà hát Opera Sydney, Úc: được người Việt gọi là "Nhà hát Con Sò".

Barong tượng trưng cho cái thiện

Điệu múa Barong: nét văn hóa đặc sắc của người Bali, Indonesia..

Nem chả

Nem chua, chả lụa: Món ăn đặc sản tại Nha Trang, Khánh Hòa.

Mũi Đôi - Điểm Cực Đông

Nơi nhìn thấy mặt trời đầu tiên ở Việt Nam thuộc tỉnh Khánh Hòa.

Hiển thị các bài đăng có nhãn bai-hoc. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn bai-hoc. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Năm, 10 tháng 9, 2020

"ĐỪNG SỢ ĐI CHẬM. CHỈ SỢ ĐỨNG YÊN"

Các bạn có bao giờ giật mình nhìn lại: 

Mấy năm rồi mà bản thân không có cái gì mới, vẫn cà tàn trên chiếc xe máy mỗi ngày, sáng chạy thục mạng tới công ty, dùi mặt làm 8 tiếng, đồng nghiệp thì giả giả thật thật, thỉnh thoảng hú tim với sếp, đi làm về hay có triệu chứng ù ù và nặng tai (chắc tại nghe chửi nhiều).

Nguyen thi hoai nhi

Sau 8 tiếng vật vã, bon chen kẹt e trở về nhà, lương mấy năm trời vẫn vậy, thu nhập không tăng, bạn bè vẫn thế, nhà vẫn ở thuê, không có thành tựu gì, chỉ thấy tuổi lên, chớ tên còn mập mờ?

Rồi thỉnh thoảng hỏi: Tôi là ai? Và đây là đâu? 

Đáp án đó: Bạn phải tự tìm cho mình rồi. 

Chúc bạn tìm thấy được câu trả lời: Tôi là ai và đây là đâu.

Thứ Tư, 19 tháng 8, 2020

TÌNH ĐẦU KHÓ PHAI

Mình ấp ủ giấc mơ về sự nghiệp riêng cũng lâu rồi. Lúc đó 2 chữ "Khởi Nghiệp" không có thịnh hành như giờ.

Mình học ngành tài chính, khi còn là thực tập sinh tại Techcombank, CTV tại HDBank cứ đinh ninh, sau ra trường sẽ là cô "nhân viên ngân hàng".

Nhưng dòng đời xô đẩy mình đến với "ngành Hàng Không". Một lĩnh vực mà chưa bao giờ nó hiện ra trong giấc mơ của mình. 😅

Ngành chúng mình không phải là "ăn hàng và ở không" như CĐM hay chế nhé. Mà sự thật đằng sau cái vẻ hào nhoáng, ngành hàng không rất vất vả.

Vì làm dịch vụ theo chuyến bay, nên giờ giấc khác công ty bình thường, ngày lễ tết chưa bao giờ là trọn vẹn... Nhưng nhận lại những điều hết sức thú vị và đặc thù mà không nơi đâu có được. Đã lắm.

À nói đến cuộc đời của mình thì đầy tính Drama từ lúc thơ ấu đến tận bây giờ. Kịch tính đến nỗi, có thể dựng thành bộ phim truyền hình dài tập. Tựa đề phim không hấp dẫn như "Quỳnh Búp Bê", mà kiểu nhà quê, đau xót và bất ngờ "Nhi Ngô nghê" hay Nhi "ngu xi" gì đấy 😂🤣.

Ngày mình vào Công ty chính thức đầu tiên, trái ngược với hình ảnh ngân hàng xa hoa, đó là 1 nơi xập xệ xuống cấp, cũ kỹ, được tận dụng trên nền của 1 khu nhà cũ, 1 căn cứ xăng dầu hay gì đó ngày xưa của Hải Quân Nga, mình không nhớ rõ, nằm ngay cạnh đài tưởng niệm Liên Xô Nga. Ai đã từng tới sân bay Cam Ranh để ý tượng đài này nhé.

Đi làm từ nhà mình tới Sân bay Cam Ranh là tầm 1 tiếng rưỡi đồng hồ.

Ngày đó, không có xe đưa đón, chỉ có xe cho các anh chị làm theo chuyến bay từ 4h sáng về là lúc chuyến bay cuối cùng kết thúc.

Nếu mình muốn đi xe công ty, thì phải dậy từ 3h sáng. Nếu không, thì đứng vật vờ ở điểm giao, để đi nhờ xe của các đơn vị khác như: bên không lưu, bên cảng, kỹ thuật, VNA, xăng dầu máy bay,.. Mà ko đi nhờ được xe, thì tự chạy xe máy 1.5h. Chặng làm về, cũng khổ không kém.

Chưa tính tới công việc, chỉ riêng đi lại, là thấy mình cũng kiên cường đấy chứ nhỉ?

Mình cứ nghĩ mình kiên cường, đến khi mình qua Úc, vì không có tiền để thuê nhà đắt đỏ tại trung tâm Sydney, mình chọn ở 1 nơi xa xôi, thứ nhất là tiết kiệm, thứ 2 là để khám phá.

Đi 1 tiếng bus và hơn 2 tiếng tàu mới tới được trường. Cả đi và về hơn 6 tiếng. Trễ 1 chuyến thì lại ngồi chịu cái rít của những cơn gió, đôi khi đang đứng đợi tàu, mà trời đổ mưa. Tự nhiên nước mắt mình rớt, không phải vì khổ quá, mà vì thấy mình bản lĩnh quá. 1 thân 1 mình nơi này vì điều gì mà mình mạnh mẽ đến thế?.

Có lần, mình dám đi nhờ ô tô của 1 bạn người Hy Lạp, 1 cậu SV máy tính thực thụ, sau 2 tiếng nói chuyện với bạn đó, bạn còn dẫn mình đi tìm chỗ làm từ thiện nữa. Rồi cứ nhắc đi nhắc lại: "Do you understand? No money? Are you sure?" Bla bla. Tiếc là mình mất điện thoại tại Úc và mất liên lạc với anh bạn đó luôn.

Mỗi tuần mình tốn gần 100 AUD cho đi lại bằng OPAL card, tính ra không tiết kiệm tiền nhà là mấy. Nhưng được gần khu người Việt.

Nên những vất vả, hiện tại, bạn cứ nghĩ là khổ tận cùng rồi, nhưng khi gặp cái đau thương hơn, bạn sẽ nhận ra, cái vừa trải qua, nó chẳng là gì...

Gắn bó thanh xuân 5 năm với công ty, khi mình nghỉ việc thì bị đối xử khá phũ. Chắc do mình nhạy cảm, chứ sau tất cả những gì đã qua, mình thấy phũ vậy là bình thường 😅.

Lúc ấy, Mình cảm thấy họ "Tệ" đến mức, vào 1 buổi sáng mùa thu, nhiệt độ 5°C, ở 1 đất nước xa xôi khác, tay chân run rẩy vì giận, chứ không phải vì lạnh, ngồi hì hục viết 1 email dằng dặc lúc 7h sáng (tầm 3h Việt Nam) gửi cho 1 lãnh đạo và 1 tiền bối... Thế đấy,...

Nếu bạn đang làm chủ 1 DN, hãy tử tế ngay cả khi công nhân viên ấy, không còn làm cho bạn nữa. Thì DN bạn mới lớn mạnh được.

Sau này, mình nghỉ việc Vinamilk, Tổng Giám Đốc viết 1 email cám ơn ngắn gọn cho mình, nhưng rất tình cảm và trân trọng con người. Tự nhiên mình thấy người sếp ấy khí phách biết bao nhiêu. Biết ơn anh.

Mình đáp lại sự thật phũ phàng xưa cũ ấy, bằng lời cảm ơn chân thành đến từ trái tim. Mình không trách bất cứ 1 ai, mà thật sự rất biết ơn nơi ấy, nó cho mình rất rất nhiều, được nhiều hơn mất và đi đâu mình vẫn thương nhất những anh chị em đồng nghiệp ngôi nhà Masco.

Dù đã làm việc với 1 số công ty khác, thì "tình đầu" vẫn là khó phai nhất.

Nếu có ai hỏi mình, ra trường thì khởi nghiệp luôn hay nên đi làm thuê. Ý kiến cá nhân rằng: hãy làm thuê ít nhất là vài tháng, không phải để phiêu lưu, mà trước tiên là kiếm được tiền, hiểu cái giá trị đồng tiền lương nó khác với lợi nhuận, để học giao tiếp xã hội, giao tiếp đồng nghiệp, giữa người với người, giữa người với pháp luật, để hiểu 1 tổ chức thật sự vận hành ra sao,... có những trải nghiệm, mà người làm chủ họ không có được.

Mà 1 khi bạn đã làm chủ rồi, tất cả những năm tháng đó, nó giúp công ty bạn nhiều đấy.

Nhưng tốt nhất là bạn nên kinh doanh ngay khi còn ngồi trên ghế nhà trường nhé. Mình sẽ dạy con mình thế đó. Tùy vào khả năng con trẻ.😂

Thứ Hai, 2 tháng 3, 2020

NẾU MAI, EM LÀM GIÁM ĐỐC

NẾU MAI, EM LÀM GIÁM ĐỐC EM SẼ LÀM GÌ?

Bữa nọ, Nhi đi học một lớp Làm Chủ doanh nghiệp. Thầy giáo gọi từng người lên để tự giới thiệu bản thân:
"Bạn đầu tiên: em là A, hiện đang làm cho công ty ABC
Bạn khác bảo, em là B là nhân viên công ty XYZ,
em là C trưởng phòng ngân hàng MN,..."
Vậy nếu ngày mai, các bạn là chủ Doanh nghiệp, gặp khách hàng các bạn giới thiệu ra sao?

Tôi là Nhi, tôi là chủ Doanh nghiệp, có phải không ạ?

Bạn đọc đến đây, có xao động trong lòng tí nào không?
Còn tôi, lúc đó tôi thấy tiếc cho mình.
Tôi mài quần 4 năm trên giảng đường đại học để có tấm bằng cử nhân Tài chính.
Sau khi đi làm 2 năm, tôi lại tiếp tục vừa đi làm, vừa đi học MBA.

Suốt 2 năm học thạc sĩ quản trị kinh doanh đó, tôi ước gì có một người thầy, người cô cho chúng tôi 1 bài tập về nhà rằng: "Nếu mai tụi em làm Giám đốc của Công ty tự mình sáng lập. Thì tụi em sẽ làm gì?"
Chứ không phải học Thạc sĩ quản trị kinh doanh xong là để về làm thuê cho người khác hoặc về cất tấm bằng trong tủ kính.
Tôi tin chắc, bài tập về nhà ấy sẽ khiến tất cả học viên hoang mang - ú ớ. 
Trong đầu khi được hỏi thì luôn muốn làm sếp, có oai quyền. Nhưng khổ nỗi, mai được làm Boss nhanh quá trở tay không kịp, vò đầu, bức tóc.

Mà đã là bài tập thì phải làm, mới được điểm chứ.
Tôi nghĩ thời điểm đó chắc chắn chúng tôi sẽ vận dụng hàng loạt môn học như: Lập và thẩm định dự án, quản trị chiến lược, quản trị nguồn nhân sự, kế toán quản trị,... đâu đó cũng sẽ có bài để nộp.
Nhưng tiếc quá, không thầy cô nào ở giảng đường đại học ấy cho chúng tôi bài tập đó cả.

Trường học nó khác trường đời.
Trường học, nâng niu ta, cho bài học, rồi đến kỳ ta làm kiểm tra.
Còn trường đời, đá đít ta ra đường, dày vò ta đủ điều, mà lúc nào cũng là kiểm tra đột xuất, không cần đến kỳ, sau đó ta mới nhận được bài học.

Phải chi, lúc tôi còn mài quần ở ghế nhà trường đó, nhận được bài tập trên, tôi chắc chắn đã học được nhiều hơn rồi. Học là áp dụng để làm. Chứ không phải để quên.
Thử hỏi, tất cả mọi người sau những năm tháng học hành đã qua, có những kiến thức nào vẫn còn lưu trong đầu?

Tôi mong thầy cô nói thẳng vào mặt chúng tôi mà rằng:
"Thầy cô chưa thấy ông bà chủ nào mà ngu đần cả, họ khôn lắm đấy, việc gì cũng biết làm đấy nhé
Không có vị Vua nào trao quyền lực cho hoàng tử, mà đứa bé đó lơ ngơ, văn ngu, võ dốt cả. Văn võ phải song toàn mới được làm vua nhé"
Vậy nên, các em cần biết mình phải làm gì rồi đó nha.

Đời người hơn nhau 2 thứ:
Thứ nhất: Gặp thời (do trời định)
Thứ hai: Làm đúng (do nhân định)

muốn làm đúng thì trước tiên phải làm, vận dụng cái đầu để làm.

Muốn "là" giám đốc dễ lắm: Bạn chỉ cần ra sở kế hoạch đầu tư nộp giấy phép tầm 5-7 ngày là trở thành Giám đốc công ty thôi.
Còn muốn "Làm Giám đốc" bạn phải làm rất rất nhiều. Không phải muốn là được.
Như bạn thấy đó, tự giới thiệu bản thân mình cũng bao nhiêu người làm được đâu?

 GIÁM ĐỐC THÌ DỄ, LÀM GIÁM ĐỐC MỚI NỂ

Thứ Hai, 24 tháng 2, 2020

Giá trị bản thân không nằm trên môi người khác

Ngày trước, tôi hay sợ chuyện mình làm, bị người này, người kia hiểu sai, nên tôi hay xù lông lắm, cứ mãi chạy đi phân trần và giải thích.

Sau này, tôi mới thấm sai lầm nhất của chúng ta là đặt giá trị bản thân mình trên môi người khác.

Vì dù có hoàn hảo đến đâu đi chăng nữa cá nhân chúng ta không thể nào chiều lòng được tỉ tỉ con người ngoài kia.

Mà cũng có khi chả ai quan tâm đến ta đâu.

Đến ca sĩ, diễn viên, người nổi tiếng có cả triệu người yêu thích, thì cũng đúng bằng hoặc hơn số lượng người ghét (antifan).


Thành ra chuyện gì mình làm, thì cứ gắng hết sức, không cần lo lắng ai thích, ai ghét ta. Nghĩ nhiều phí phạm sinh lực vô ích.

Người có thiện chí, họ sẽ nhìn ra được nỗ lực của mình.

Đừng ngoảnh đầu lại, để đôi co với miệng đời. Hãy bước tới để sống trọn vẹn một đời.

Cuộc đời của những người thích phán xét luôn luôn là thành kiến.
Cuộc đời của bản thân ta chỉ là thành tựu

Đừng bao giờ, đặt giá trị bản thân mình lên môi miệng người khác, bạn nhé!

Thứ Bảy, 22 tháng 2, 2020

Chuyện cái chân què


Lướt thư viện hình để xóa bớt cho nhẹ máy.
Thấy ảnh cái chân bị tai nạn xe của mình, mà quá trời chuyện ùa về.

Khổ đến mức, mà nhớ lại vẫn nghẹn ngào. Nhưng chưa từng than thở với bất cứ ai, chỉ có người thân xung quanh nhìn thấy và thấu hiểu.

Với cái chân đó, đi máy bay tôi được đặt cách đi lối đi riêng & đẩy xe lăn đến thẳng cửa ra vào máy bay.

Vậy mà bạn tin không? tôi vẫn phải lang thang khắp Nha Trang đi mòn các con đường trung tâm để tìm mặt bằng, lết hết các chợ sỉ có tiếng ở Sài Gòn,... 
Và vẫn khai trương cửa hàng như dự định. 

Đau đến mức không biết đau là gì. Đến khi tái khám, Bác sĩ báo là: vết thương e nhiễm trùng rồi, thì lúc đó mới chịu ngồi 1 góc bệnh viện khóc ngon lành.

Nhiều khi muốn nói: Tôi cần giúp đỡ, xin giúp tôi. Mà cũng ko nói được, vì thật sự lúc đó chỉ có mình mới giúp được mình.

Nếu cuộc sống này, bạn có thể giúp được ai đó. Thì khi họ thành công, bạn sẽ là 1 phần tạo nên thành công của họ. Hãy tự hào vì mình đã cho đi.

Nếu ai đó, muốn nghe thêm về câu chuyện này. Hãy nói cho tôi biết, tôi sẽ kể bạn nghe

Twitter Delicious Facebook Digg Stumbleupon Favorites More